Tác giả: Phan Tít
Thảo là cô thủ quỹ ở công ty lão Hâm. Cô có thêm tên “bèo” kèm theo vì tuy nhà rất giàu, đi làm bằng xe hơi nhưng cô rất thích kiếm tiền, lại theo kiểu gà mù ăn quẩn cối xay, làm gì cũng phải có tý tiền Thảo mới chịu. Vì có chân trong ban chấp hành công đoàn công ty nên Thảo được giao nhiệm vụ mua vé tàu hỏa cho cả công ty đi nghỉ mát ở Nha Trang. Nói thế cũng chưa đúng hoàn toàn, phải nói thêm rằng chồng Thảo là cán bộ quản lý thuế một Tổng công ty lớn trong ngành giao thông vận tải, vé khan mấy anh ta cũng can thiệp mua được. Và cũng phải nói thêm nữa rằng, mỗi vé máy bay khứ hồi HAN-HCM-HAN, Thảo được hoa hồng ba mươi ngàn, bằng đúng một ngày lương theo hệ số của cô ta. Không cần phải nói thì bạn đọc cũng đoán ra, Thảo rất tích cực mua vé, đổi vé cho anh em trong cơ quan, đối với các đồng chí lãnh đạo thì Thảo càng nhiệt tình. Lão Hâm lên tàu như mọi người, trình vé cho người phụ trách toa, leo lên tầng hai xếp cất đồ đạc, ổn định chỗ nằm. Mấy người bạn nhắn tin, kẻ chúc thượng lộ bình an, người nhờ mua dăm cặp cá ngựa. Cặp vợ chồng trẻ cùng khoang líu ríu nói chuyện, có thể họ đi tuần trăng mật… Tàu từ từ chuyển bánh, tài tình vượt qua khe hẹp mà dân Hà nội để dành cho tàu hỏa thỉnh thoảng đi qua. Bệnh viện Bạch Mai, Ngã Tư Vọng rồi Giáp Bát lần lượt nằm ở phía sau. - Bác cho kiểm tra vé, anh nhân viên đường sắt nói giọng vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm trang, ước gì các chú cảnh sát giao thông cũng có được giọng nói này! Lão Hâm sờ tay vào túi, cái túi mà lão đã nhét vào đó cái vé bé bằng hai đốt ngón tay. Không thấy vé đâu cả! Tìm hết các thể loại túi, cũng không thấy, mò mẫm các túi trong ba lô, cũng không có. Anh nhân viên hoả xa từ tốn: - Vậy bác cứ tìm đi nhé, tý nữa tôi quay lại. Cái vé mất dạy không cánh mà bay, lạ thật, ai thèm lấy cắp cái vé đã có người sử dụng? Lão Hâm sang khoang bên cạnh, báo cáo trưởng đoàn về việc tự nhiên không thấy vé tàu đâu cả. Trưởng đoàn gọi Thảo, giao cô giải quyết việc này. Mười phút sau tay phụ trách toa lại đến, biết lão không tìm ra vé, y nói lạnh như băng: - Theo quy định của ngành đường sắt, bác phải nộp phạt 200% giá trị của vé. Khốn nạn, chính mi đã kiểm tra vé của ta mi mới cho ta lên tàu mà? Hơn nữa ta đi cả đoàn mấy chục người, có cả một tập thể làm chứng chứ ta đâu gian dối gì? Nghĩ vậy nhưng lão Hâm vẫn nói giọng ôn tồn: - Anh xem cách nào giúp tôi, chứ anh đã thấy rõ ràng là tôi có vé rồi mà? Người thi hành công vụ làm vẻ mặt nghiêm trọng: - Vậy lát nữa mời bác lên đầu toa làm việc. Ôi cái tiếng Việt thân yêu, từ “làm việc” trong thời kỳ hiện đại và hội nhập này có nhiều nghĩa lắm! Trong không gian nhỏ hẹp và kín đáo của phòng nhân viên, tay hoả xa chính thức đòi 200 ngàn. Hắn sẽ lập biên bản mất vé, có chữ ký làm chứng của những những người đi tàu. Chỉ có như thế thì lão Hâm mới có thể ra khỏi ga Nha Trang mà không bị phạt lậu vé. Lão Hâm lại đi báo cáo trưởng đoàn, vốn dĩ lão rất tôn trọng tổ chức. Trưởng đoàn cáu: Đã bảo là giao cho cô Thảo giải quyết, việc này mình có gian lận gì đâu, bác đừng đưa tiền mà làm hư hỏng cán bộ ngành đường sắt! Chúng nó hư từ trước rồi bố ạ, lầu bầu trong họng rồi lão yên tâm về khoang của mình, nằm ngắm khúc ruột miền Trung loang loáng chạy qua cửa sổ. Thảo gọi điện cho chồng, chồng Thảo điện cho Ga Hàng Cỏ, Ga hàng Cỏ fax cho ga Nha Trang giấy xác nhận hành khách Hâm đã mua vé. Tàu vào ga Nha Trang, tay nhân viên phụ trách toa bị trưởng tàu gọi xuống Văn phòng ga nhận bản fax, hắn vừa chạy vừa hậm hực nhìn lão Hâm. Còn Hâm ta thì khoái chí, xã hội văn minh là phải thế chứ, làm ăn đâu ra đấy! Ra Hà nội, cả cơ quan phấn khởi sau chuyến đi nghỉ mát thú vị, lão Hâm cũng đầy ấn tượng về cảnh đẹp Nha Trang, về cú tắm bùn hi hữu, về …, tóm lại là nhiều ấn tượng lắm. Đến ngày lĩnh lưong, Thảo bèo trừ của lão Hâm 500 ngàn, nói giọng lạnh tanh: - Ông xã em phải mời mấy tay bên Ga Hà nội đi nhậu về việc mất vé của bác, hết hơn 500, thôi em chỉ trừ lương bác 500 thôi! Cầm đồng lương còi trong tay, nó vốn đã rất nhẹ, hôm nay lão thấy nó càng nhẹ, như một làn gió thoảng!
Phan Tít
|