Ai cũng có một thời trẻ trai. Ai cũng có mối tình đầu thật đẹp. Kỉ niệm về mối tình đầu vẫn lấp lánh mãi trong cuộc đời mỗi người. Chuyện mối tình đầu của hắn cũng vậy. Mỗi khi nhắc đến, hắn trở thành con người khác. Vừa mơ mộng vừa ngẩn ngơ như là mất của. Này đây: Mỗi khi chỉ có hai người. Qua mấy lượt chạm chén, “rượu vào nhời ra”. Giọng hắn bỗng trở nên mơ màng. Hắn hay kể với anh về người hắn yêu. Mối tình đầu thơ mộng với một cô bạn học cách mấy chục năm về trước. Quay đi quay lại chỉ có một chuyện đó. Mỗi khi kể, mặt hắn ngây ngây ra chiều nghĩ ngợi, có vẻ tâm tư lắm. Ai chả có mối tình đầu. Hắn cũng không ngoại lệ. Hắn than thở: “Nàng hiền hậu thuỳ mị như thế, xinh đẹp như thế không biết có lấy được người chồng tử tế, biết thương yêu nàng… như hắn không?”. Những kỉ niệm thật đẹp của hắn với nàng, hắn mang theo từ đó đến giờ. Mặc dù đã vào lứa U50, tóc bạc da mồi. Kỉ niệm chẳng bao giờ già đi. Hắn bảo thế.
Bẵng đi một thời gian, có một ngày hắn đến tìm anh thì thầm ra chiều quan trọng lắm. Rằng hắn đã đi tìm bao lâu rồi, nay mới biết được chỗ nàng ở. Định rủ anh cùng đi thăm nàng. Đi cho có bạn. Hắn hò hẹn. Sao không rủ vợ đi cho vui. Hắn cau có: Rủ đi có mà vỡ trận à! Thôi cứ đi cho biết đã. Mọi chuyện tính sau. Vốn chiều bạn anh đồng ý.
Vào một ngày nắng đẹp chiếc xe Dream tàu chở hai lão già tung tăng trên con đường đất đỏ mịn màng. Cảnh quê thân thuộc ấm áp, biêng biếc một màu xanh cây lá, cũng làm dịu đi cái bụi bặm chặng đường dài. Hình dung cuộc gặp gỡ sắp tới cũng thấy vui vui làm hắn tí tởn. Khoảng hơn một giờ sau, hai người dừng giữa một thị trấn nhỏ xa lạ, rợp bóng tre. Cái thị trấn gầy gò bám theo con đường nhựa cũ kĩ, đá trên mặt đường bong tróc tứ tung làm bánh xe cứ nhảy cỡn lên. Hai người tạt vào một quán nước bên đường. Cốc chè xanh màu nhờ nhờ không ra vàng, không ra nâu, đùng đục, nồng ngai ngái vì ủ quá lâu trong giỏ tích. Tuy khát nước mà không dám uống nhiều. Hắn tranh thủ hỏi han bà chủ hàng nước xởi lởi và nhiều chuyện, cũng biết đôi phần về nàng. Gửi xe máy tại quán nước. Hai gã đàn ông chầm chậm rẽ vào chiếc cổng dẫn đến khoảng sân rộng bằng đât nện đã cũ. Rón rén dừng ở đầu sân lối ra ngõ. Ngay trước cửa nhà là đống rau đang thái dở chắc là rau cho lợn. Đám gà gần chục con lớn nhỏ đua nhau bới làm nó tung toé. Mặt sân nhan nhản cứt gà các loại. Hắn ngần ngại dừng bên cạnh sân. Chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng rít chói tai vang lên: " Thằng chó, thằng đểu. Cả ngày chỉ rượu ché, cờ bạc. Chắng làm lụng gì cả. Lấy cứt mà đổ vào mồm à. Bà lặn lội đầu tắt mặt tối suốt ngày. Nửa đêm đít vẫn nóng như đít nồi rang, cũng chỉ đủ cái vơ vào mồm. Cái thứ ăn không ngồi rồi bám đít vợ như mày chỉ làm khổ người ta thôi. Bước mẹ mày đi cho khuất mắt bà…". Có tiếng loảng xoảng đổ vỡ mạnh nghe chát chúa. Bóng một gã đàn ông gầy cao như cái sào, ngật ngưỡng lao vút ra khỏi cửa. Những vật thể bay liên tiếp sau lưng gã… loảng xoảng , lộp bộp…Hàng loạt bát đĩa, thúng mủng và những thứ không rõ là cái gì bay vút ra lăn lóc tứ tung giữa sân nắng. Loáng cái gã đàn ông đã mất hút ngoài đầu ngõ, nhanh đến không tưởng. Một bà già tóc rối như tổ quạ, tay vung con dao sáng loáng từ trong nhà huỳnh huỵch lao ra cùng những tiếng quát tháo oang oang thô tục. Bà ta dáng cao lớn béo khoẻ đen đúa, bộ quần áo mặc đã cũ ngả mày nâu bạc. Quần sắn móng lợn, ống cao ống thấp lấm lem bùn đất. Mặt nhăn như quả táo tầu khô. Chợt nhìn thấy hai người đàn ông đang khép nép đần mặt ra nơi góc sân. Bà vung tay dao quát to: “Đứng đấy nhìn gì hả. Bước ngay không bà phay cho một nhát bây giờ. Vui thú gì mà xem. Biến đi. Trông ngứa mắt qúa. Trời ơi là trời!”
Anh giằng tay hắn mấy cái hắn mới giật mình quay bước. Trở lại quán nước tim anh vẫn còn đập mạnh như trống làng. Cả hai thở hổn hển phần vì đi vội quá, phần vì bất ngờ và sợ nữa. Ngộ nhỡ bà ta làm thật thì có mà hết cứu...
Đường về như dài nhẵng ra. Hắn không nói một câu cứ phăm phăm phi xe trong vô thức. Anh phải mấy lần nhắc hắn chạy chậm lại, nhưng chỉ được một lúc xe lại bổ lên như ngựa vía. Đang ngon trớn bỗng hắn vòng xe vào lề đường dựng chống ngồi phệt xuống gốc cây khô gãy ngang nằm ườn trên mặt cỏ. Mặt hắn đẫn ra như kẻ vô hồn, hỏi không nói. Vốn chiều bạn, anh lặng im ngồi cạnh chờ hắn. Mãi nhọ mặt người hai người mới về đến nhà. Vừa mệt vừa đói. Mới tắm xong thì con hắn sang gọi: “Bố cháu mời bác sang uống rượu!” Anh lập cập xỏ dép theo thằng nhỏ. Giữa nhà mâm thịt chó đã bày sẵn có đủ năm món, cả rau thơm lẫn mắm tôm cùng một chai rượu nút lá chuối. Hắn bảo có rượu ngon, vợ đi ăn cỗ xa mai mới về. Nào xả xui, nhậu vô tư đi! Kiếm đâu nhanh thế? Khó gì, có tiền là có hết. Nó mang tận nhà ấy mà. Ngồi đi. Hắn rót rượu ra ly nhỏ. Chạm với anh rồi lặng lẽ uống. Khoảng một giờ sau thì cả hai đã ngà ngà. Hắn chép miệng. Thật thương quá! Đúng là gã chồng vô dụng. Chỉ làm khổ vợ con, lại còn….Quá bức xúc, anh bật ra: “Còn thương nữa à. Có thương nổi không? Đàn bà gì mà dữ quá, như cọp cái ấy. Thế mà còn ca ngợi hiền hậu dịu dàng…Có ngày…!” Tội cho nàng quá! Hắn chép miệng và cạn luôn hai chén rượu liền, mặt đanh lại. Anh ngớ người. Ôi tình yêu! Tình yêu như bát bún riêu. Bao nhiêu sợi bún bấy nhiêu sợi …tình!
Mãi sau này chuyện đi thăm người yêu cũ của hắn vẫn được ém nhẹm, không kể cho bất kì ai. Không ai bảo nhưng cả hai ngầm hẹn như thế. Đã mấy năm qua rồi. Không còn nghe hắn kể về mối tình đầu của hắn nữa. Chuyện đã trôi vào dĩ vãng. Nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy cái dáng thất thểu của hắn, anh lại không nhịn được cười.
Bắc Hà |