Sự trống rỗng và e ngại trước tương lai đã khiến trái tim cô hoá đá hoàn toàn trước những cái đá lông nheo và sự si mê của 1 số đàn ông. Đa số họ đều thành đạt, đa số đều có địa vị và đa số đều không còn trẻ. Họ có thể cho cô đủ thứ như dục vọng, tìên bạc, du hý nhưng lại không thể cho cô trọn vẹn những xúc cảm của tâm hồn. Có thể cô đòi hỏi vô lý ở những cuộc tình hờ lợi dụng lẫn nhau naỳ, cũng có thể cô thực sự cần tìm lại 1 người đàn ông trong đời mình. 1 đời chồng, hiện đang ly thân… cô luôn tạo cho người khác 1 vỏ bọc hoàn hảo về sự thành đạt, lịch lãm, đúng mực và sang trọng. Cô có 1 vị trí làm việc nhiều người mơ ước, công việc không quá bận rộn để cướp đi quỹ thời gian khá rộng rãi. Nghề copy writer vừa làm vừa chơi, vừa ăn vừa làm là chuyện bình thường, tuy nhiên nó lại cho cô sự nhạy cảm quá mức, đọc tên sự việc trúng phóc, gọi tên cảm giác như bà bói, kích thích và khám phá 1 cách rõ rệt vô cùng. Bởi vậy nên cô có 1 nhược điểm vô cùng đáng ghét là chỉ cần vừa nhìn 1 ai đó, cô sẵn sàng đọc thấu ngay suy nghĩ của họ. Cô mê mải sợ hãi khi khám phá ra khả năng đó của mình, chính khám phá này khiến trái tim cô trở nên khô cứng vì sự dung tục mà cô vô tình khám phá trong suy nghĩ của đàn ông Khi cô vừa nhìn thấy 1 gã trai trên đường thì lập tức cô nghe thấy ngay gã này suy nghĩ “ con bé mặc cái juýp ngắn 1 chút nữa nhỉ” mặc dù anh chàng mắt đeo kính trắng mặc tỉnh bơ và vội vã đi trên đường. Rồi cô vừa đưa mắt nhìn anh công an giao thông ở ngã tư thì thấy ngay 1 câu nói “ Bố mày, để bố phạt cho chúng mày biết tay, dám không buộc tóc và mặc xu chiêng à .. pó tay luôn với anh cảnh sát trẻ đẹp trai đang thổi còi giữa ngã tư… Cô đã từng hất cả 1 ly rượu vào quần của 1 đạo diễn chỉ vì trong lúc trò chuyện với cô gã nghĩ thầm “ Con bé này, có lẽ mình giả vờ đổ rượu vào áo nó để lấy cớ về phòng mình mất” gã vừa nghĩ thế xong thì cô lập tức hắt cho gã 1 ly rượu để về phòng mà thay quần… cuộc sống đối với cô thật kinh khủng, khi cô vừa nhìn thấy ai, mắt ai vừa nhìn cô là cô lại nghe tiếng nói đó, tiếng nói thoát từ những linh hồn lơ lửng báo hiệu cho cô biết. Cũng chính vì có khả năng này, cô kiếm được rất nhiều tiền, cô luôn được lòng mọi người, theo ý kiến của sếp và luôn là người lấy cắp được suy nghĩ của các đồng nghiệp, đối thủ, cô trở thành kẻ cắp chuyên nghiệp và hoàn hảo nhất vì không thể bị phát hiện ra. (Tạm thời dừng kể lể tiếp về cô mà chuyển sang kể lể về 1 anh nhé) Anh là người đàn ông bình thường, thậm chí hơi nhỏ thó. Cái mặt chuột nhắt nhọn nhọn, mắt hơi be bé và hơi đại lác 1 chút. Dù có đi tập thể hình vô cùng chăm chỉ, vòng ngưc của anh cũng khá khiêm tốn ở mức luôn bị độn meck khi may comple. Anh có 1 biệt tài là pha chế rượu và mỗi thành công ở một loại rượu mới anh lại nghĩ cách làm poster treo trên quán của mình. Anh đặc biệt thích màu đỏ, tuy nhiên luôn khoác lên mình áo màu trắng để luôn nổi bật trong nền đêm tối. Quay ngoắt 180 độ để lại kể về cô nhé Cô cũng là 1 tay rượu mới nghiện, khi cô phát hiện ra khả năng của mình cũng là lúc cô muốn tìm quên nơi quán rượu và cái bar dở đồng quê La Tinh này được chọn để đốt time. Cô thích soi ngắm 3 tầng của loại B52 ( Baileys, Kahlua +Grand Marnier) một cách tò mò thích thú rồi thử cảm giác bằng chiếc ống hút nhỏ xíu khi lửa vẫn còn vương vấn. Cũng suýt nữa bị sụt cổ họng vì bỏng. Nhưng mà cảm giác liều lĩnh, run rẩy, tê cứng trộn lẫn 3 tầng rượu khiến cô tê tái. Cô có năng khướu khi sốc rượu hay sao mà cô chưa bị bỏng họng B52 1 lần nào. Có lần suýt chết bởi cảm giác 1 luồng lửa chạy sộc xuống học, cào xé thanh quản rồi ộc lên óc, Cảm thấy mình hoàn toàn vô hiệu với âm thanh, đánh lưỡi không tiếng động. Ngoài B52, cô rất thích anh nhỏ thó kia pha cho mình 1 ly Malibu Pineapplee (hình như hơi sai chính tả) vì nó không quá cầu kỳ nhưng lại đậm, dễ phối với hoa quả và đặc biệt thích hợp với Dứa tươi đấy. Cô hay gọi 1 ly Malibu Pineapplee khi mặc váy lanh, hay xà rông uống với tâm trạng cần tình yêu, và đôi chút ham muốn lãng mạn nào đó. Hoặc cô hay uống nó khi nghĩ đến bãi biển Phuket… Thực sự nó dễ pha vô cùng nhưng không hiểu sao cô chỉ thích anh nhỏ thó trao cô ly rượu này. Có thể bởi cô bao giờ cũng đọc được suy nghĩ của anh, vẫn luôn luôn là “cô em này chắc đang hận đời, nên cho tý cảm xúc và chút cay đắng vào rượu, mùi dứa tươi có thể át cả mùi cồn và 1 lát gừng sẽ làm cổ họng ấm chứ không cháy. 1 lần, trong tâm trạng rối bời, cô phóng xe tới ba của anh để giải khuây, anh nhìn cô từ đỉnh đầu xuống cái cổ áo hơi trễ, không nói gì anh pha cho cô 1 ly White Russian thêm 1 chút sữa và socolate… vị rượu không giống ai này làm cô thấy thú vị. Cả bar chỉ có 2 người, ngồi im ắng. Đột nhiên, anh kéo cửa sổ và xin phép cô được chơi đàn. Anh chơi nhạc say mê, 1 bản nhạc gì đó quen quen vì cô vốn không có năng khiếu cảm nhận nhạc, bỗng dưng cô liên tưởng đến bộ phim nhạt nhẽo “Trai Nhảy” với cảnh Tonny đang say sưa nhạc và gạ gẫm anh chàng massage dạo… thực sự cả phim có cảnh đó ấn tượng nhất đối với cô. Chợt côgiật mình vì lại nghe thấy tiếng nói kia cất lên “ Thực sự anh thích em, thực sự anh không dám lại gần em, nếu mà em bước ra đây, nếu mà em hát, nếu mà em bật khóc…. Cô thực sự chưa bao giờ được nghe những ý nghĩ từ gáy của 1 người đàn ông rõ ràng, thánh thót đến vậy, bởi vì cô có thể nghe rất rõ ràng hàng ngàn lời hay hơn thế dưng tiếng nói kia lại bỉ ổi và tục tĩu.. còn bây giờ, lời nói nhẹ nhàng ấy khiến cô đi về phía cây đàn, bàn tay cô lướt nhẹ 7 phím tạo thành 1 chuỗi âm thanh lấn lướt không gian. 1 tờ giấy nhỏ được chuyển tới phím đàn “Em không biết hát và cũng không thể khóc cho anh nghe, cảm ơn anh” Anh vẫn mê mải đàn, còn cô thì vội vã ra về…cô chạy khỏi bar như có ma, cô chạy trốn 1 tiếng nói khác trong tâm hồn mình. (Xin phép dừng vì cái cô ấy đã đọc blog rồi, tổng xỉ vả rồi và cấm tiệt viết tiếp vì nhânvật hư cấu 5% và sự thật là 95%)
Mecghi |