Từ ngày ông bà nội qua đời, nhà nó chuyển lên thành phố, nó rất ít khi về quê. Có chăng chỉ vào dịp nghỉ hè. Vậy nên sự xuất hiện của nó ở quê vào một ngày bình thường trong tuần khiến chú thím không khỏi ngạc nhiên.
- Sao hôm nay không đi học hả con? - Giọng thím nó lo lắng.
- Cháu làm mất chứng minh thư nên về địa phương xin cấp lại (hộ khẩu nhà nó vẫn ở quê mà).
Nó mở chiếc ba lô lấy ra gói kẹo đưa cho tụi nhỏ. Đứa nào đứa nấy mặt mày vui hớn hở kéo nhau ra góc nhà chia quà. Thằng Tũn lăn ra nhà ăn vạ vì nó không có cái kẹo màu đỏ. Thím mắng đứa lớn, đứa lớn phụng phịu, dỗ đứa bé, dỗ mãi nó mới nín. Chỉ là một cái kẹo thôi mà. Giá như mình mua nhiều hơn?Nó thầm nghĩ và trong lòng áy náy cộm lên.
Trời nắng gắt, chú sợ nó ngồi xe đạp không quen nên mượn xe máy nhà hàng xóm đèo nó lên công an xã xin giấy giới thiệu rồi lại lên tận huyện để làm chứng minh thư. Chiếc xe nảy lên trên con đường lổm nhổm ổ gà. Khuôn mặt đen láng của chú nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn an ủi nó:
- Một chút nữa là đến nơi con ạ!
Nó nhoẻn miệng cười để chú yên tâm là nó không hề hấn gì. Trời tròn bóng, hai chú cháu mới về đến nhà. Thím đã chuẩn bị cơm trưa. Canh mồng tơi nấu với cua đồng, có cả một đĩa thịt gà to bự. Đứa lớn, đứa nhỏ xắm nắm bên mâm cơm. Hình như chúng đang đói. Nó vòng qua sau giếng rửa mặt. Lúc bước vào, tình cờ nó nghe thím dặn tụi nhỏ:
- Tí nữa mấy đứa không được gắp thịt gà nghe chưa? Để chị ăn xong, còn bao nhiêu mẹ chia cho chúng mày.
Đứa lớn hiểu ý mẹ nên gật đầu dạ ran còn đứa nhỏ vẫn nắm lấy ống quần mẹ thắc mắc: Chị ấy được gắp còn con không được là sao? Nó lảng đi ra sau vườn rồi vào nhà. Mâm cơm được dọn trên tấm chiếu cói trải trên nền nhà đất. Thím nó cầm đũa gắp một cái đùi gà thả vào bát nó:
- Ăn đi cháu, gà quê chính hiệu đấy!
Ánh mắt thím vẫn kín đáo quan sát tụi nhỏ.
- Cháu không ăn thịt gà đâu. Cháu đang uống thuốc, bác sĩ bảo phải kiêng.
Nhìn khuôn mặt rất nghiêm túc của nó, thím nó không chút nghi ngờ. Thím chống đũa ái ngại nhìn nó:
- Hay để thím rán cho con quả trứng nhé!
- Trứng cháu cũng kiêng, cháu ăn canh cua là được rồi.
Bữa cơm lại tiếp tục, đĩa thịt gà vơi dần với những cái gắp thoăn thoắt của tụi nhỏ. Thằng Tũn gặm xong cái đùi mới chịu ngửng lên:
- Lâu lắm rồi mới được ăn thịt gà, ngon quá!
Mắt thằng bé vẫn hau háu bám lấy đĩa thịt gà nên không để ý mắt mẹ nó đang nháy kép.
Chiều, nó đón xe lên thành phố. Gối đầu lên thành ghế, nó cứ nghĩ mãi về bữa cơm trưa, về ánh mắt háo hức của tụi nhỏ trước đĩa thịt gà. Từ lâu nay, tụi nhỏ vẫn thiếu thốn như thế chỉ có điều đến tận bây giờ nó mới nhận ra!
Nguồn: Yahoonews