Đại Tao sống ở trung tâm Hà Nội, nhưng làm ngoại thành. Sáng nào cũng vội vội, có khi quà sáng có khi không. Quà sáng nhiều thứ nhưng nhiều người thích phở và thuỷ chung với phở ngày ngày.
Nếu coi phở là tình yêu, thì Đại Tao là người chẳng mấy thuỷ chung. Hồi xưa mê phở lắm. Sáng, trưa, chiều tối, ăn lúc nào cũng được. Hễ có tiền, có dịp là kéo nhau ăn phở. Lúc phở Thìn Lò Đúc, lúc phở Trần Quốc Toản, lúc phở Cổ Cừ ... Giờ có khi cả tháng kô phở chẳng thấy thèm.
Sáng qua tự dưng phở. Quán là tầng một của cái nhà khung 3-4 tầng, hình ống, sáng bán phở, trưa cơm văn phòng và gần chỗ làm. Sau tết nên quán chưa đông. Nhìn quanh và chọn một cái bàn nhìn ra cửa. Ngồi trong nhà nhìn ra đường bao giờ cũng thích. Hơn nữa, ở cái bàn đối diện có một cô gái khá xinh.
Tiện đây, xin tiết lộ một tật không biết là xấu hay không xấu của Đại Tao, đó là vừa ăn sáng vừa ngắm người, nhất là người đẹp. Ngắm hoa, ngắm cảnh, ngắm trời, ngắm đất cũng thích, nhưng ngắm người đẹp đang ăn là thích nhất. Ngắm người đẹp đang ăn biết được ối điều hay ho.
Nói về người đẹp, đa phần người Việt Nam thích con gái da trắng, môi hồng, thích chân dài tới … mang tai, nhưng chả hiểu sao, Đại Tao thấy nhiều cô da trắng, môi hồng, chân dài miên man, son phấn đầy mình mà cái thần toát ra vẫn nhạt. Nhạt đến nỗi, Đại Tao dị ứng luôn với các cuộc thi hoa hậu, nơi tập trung toàn các cô da trắng, môi hồng, bước đi như múa.
Người ta cứ bảo con gái "nhất dáng nhì da", nhưng vì quê mùa, cục mịch nên “gout” của Đại Tao lại là các cô gái nhỏ như chim chích và ít son phấn, ít điệu đàng. Bù lại, gương mặt phải toát ra tính cách, phải có cái thần hơi gai góc, hơi ngang tàng, hơi băm bổ một tý. Còn da thì chỉ cần mịn màng là được. Làn da mịn màng chứng tỏ cơ thể đang tràn đầy nhựa sống. Đã tràn đầy nhựa sống thì trắng, nâu hay đen có quan trọng không? Và nếu may mắn hơn, từ cái làn da mịn màng đó còn thoang thoảng bay một mùi hương ấm áp, tự nhiên đầy nữ tính thì thật tuyệt. Vớ được cô vợ như thế là đỡ tiền mua nước hoa lắm. Chả phải Đại Tao ki bo gì, nhưng nghĩ tới đi thang máy chật phải hít mùi mồ hôi của các quý bà, quý cô ăn nhiều thịt, cá trộn với mùi nước hoa do cái thằng cha gì đó ở Thái Hà và Đội Cấn suốt ngày sờ-pam linh tinh mời mua thì thấy khủng ... văn khiếp.
Cô gái trước mặt là “típ” mà Đại Tao ưa nhìn. Nhỏ như chim chích, mặt mộc chẳng hề son phấn nhưng trông láu lỉnh, hơi hoang dã mà rất duyên. Nhìn quần áo bụi bụi đoán là cô chẳng phải người của mấy công sở quanh đây. Cô bé ăn uống tự nhiên, nhưng không phải sột soạt, suýt soát đâu nha. Tự nhiên nên duyên chứ không phải duyên diễn như ối cô ăn quà sáng hay làm. Các cô ý diễn thế này này: Một tay từ từ lấy đũa gắp cọng bánh phở lên cao, rồi từ từ thả nó cuộn vòng vào cái thìa cầm ở tay kia, rồi lại từ từ đưa cái thìa đó lên miệng. Tất cả đều từ từ, và đấy cái miệng em các anh nhìn nhé, rõ là chúm chím, rõ là yếu đuối, miệng thế hại được ai, mắng được ai ... Thông điệp mà các cố muốn truyền đi chắc là: Đấy em dịu dàng chưa, em liễu yếu đào tơ chưa … Hehe! Nói thật nha, nếu chưa vợ, Đại Tao cũng chả dám tán mấy cô yểu điệu này đâu. Biết thừa là diễn thôi, chứ cái mồm giả chúm chím kia về nhà có mà hơn … hổ nữ. Mí lại, giả như không diễn, ăn uống khảnh thế lấy sức đâu mà ... chiến đấu, lấy sức đâu mà nuôi ... mình chứ nói gì nuôi con, nuôi cái.
Ý thôi! Mải nghĩ ngợi linh tinh, cô gái nhỏ ăn xong và đi mất rồi. Cô ra ở cái chỗ mà Đại Tao từ lúc vào cứ nghĩ đó là cửa thưng kính. Đi thì đi, người đời có duyên gặp lại sẽ gặp lại. Dù gì, cũng phải cảm ơn cô bé đã cho Đại Tao vừa được ăn sáng, vừa được ngắm người đẹp. Thảo nào hôm nay trời đông hửng nắng, và phở ngon thế.
Nhẩn nha ăn rồi cũng xong, rồi đi ra bằng cái lối cô bé đã ra. Và …rầm, cái mẹt Đại Tao đập vào cửa kính đau điếng ...
- Cửa đằng này cơ mà bác. Chỗ đấy là kính làm tường cho sáng bác ạ …
- Có cô bé vừa ra cửa này thôi ...?
- Ra làm sao được? Cửa đây cơ ạ …
Lạ nhỉ ... Đời lắm cái lạ nhỉ. Có một cô bé đi xuyên kính?
Đại Tao - February 07, 2009Bài đã đăng trong Tamnhin.net