Đại Tao - September 24, 2008
Đang nằm yên trong góc kho tối tăm nhưng ấm áp, hắn và một dúm bạn bị lùa sang một cái bình nhỏ, đáy tròn, nằm chật cứng như bó giò.
Chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thì một thác nước nóng rẫy từ đâu ập xuống đầu. Cả bọn cuống cuồng ngoi lên mặt nước, tay chân khua loạn xạ. Nước bỏng da thịt. Cũng may, hồi trước ai nấy đều từng được luyện ngón "chân trần chạy chảo rang", y như món xiếc chân trần chạy trên than hồng nên chả hề hấn gì.
Bỗng cái bình chao đi, nước thoát ra ồng ộc. Món "động đất" này chưa được luyện nên cả bọn say sóng, vật như con nghiện thiếu thuốc.
Chưa hoàn hồn thì đợt nước nóng khác lại ập xuống ... Mấy thằng gào thét hỏi tại sao ... Bảo, bọn mi hỏi ta ta hỏi ai? Thôi cứ thả lỏng người ra, thiền đi ... mọi chuyện đâu có đó.
Cùng lúc, trời đất bỗng tối sầm như ngày tận thế. Chả biết làm gì hơn, cả bọn bảo nhau nằm thiền, chân tay thả lỏng, đầu óc vô định. Cũng yên được một lúc. Đôi lúc lại động đất, lại nước dội vào, dội ra, mãi rồi cũng quen, nhưng ngâm nước mãi toàn thân bợt bạt.
A, bên ngoài lào xào gì đó. Quả vậy, nhưng chẳng phải tiếng mẹ đẻ. Để im ta nghe... Híc, bọn này nói tiếng Anh! Món này ta cũng lõm bõm học lúc còn nằm trong kho. Để yên xem nào ... Oài! Tưởng gì to tát, hoá ra toàn chuyện chứng khoán lên xuống, chuyện đấm đá quan trường, chuyện tranh ăn tranh uống, mua quan, bán tước, chuyện mèo mả gà đồng ... nghe mãi chả thấy điều gì hay. Thôi ngủ đi, liên quan chó gì đến mình!
.... ....
Này cháu, pha ấm chè khác đi. Mới từ sáng đến chiều mà đã thiu hết cả. Dạ, trời nóng thế này thì đến cháu cũng thiu chứ nói gì chè, chú nhỉ! Gớm, cái con bé này mắt đong đưa thế thì có mà thiu.
|