Sáng nay, mặt sếp buồn so, ánh mắt thẫn thờ. Cái mặt thường vốn khi vui vẫn khó nhìn, khi buồn càng khó nhìn hơn. Ấy thế mà mấy thằng quen nịnh sếp vẫn bảo, sếp càng buồn càng đẹp zai. Hơ! Cứ như là nói với "Tây Thi" ý. Làm sao mới sáng mà sếp đã buồn? Sếp bà mắng, bồ nhí qưở, hay là sếp trên của sếp chê? Trật lấc. Chả ai mắng sếp hết. Sếp bà không mắng, bồ nhí không qưở, sếp trên cũng có nỗi lo của sếp trên khi thời gian đáo hạn vốn tới gần, hơi đâu mà chê.
Vậy thì sao sếp buồn? Gặng mãi, sếp thủ thỉ thù thì, trái với cách ăn to nói lớn hàng ngày: "Con mèo nhà tớ nó tự vẫn tối qua". Vừa nói sếp vừa gục gặc cái đầu, vẻ mặt càng buồn thảm hơn.
Ối chao, cả đời hắn chưa thấy một con mèo nào tự vẫn. Mà nói trắng ra, từ cổ chí kim chưa thấy một động vật nào tự vẫn, trừ động vật đó có tên là con... người.
- Nó ăn phải bả chuột hả sếp? Giờ cái món "tiểu hổ" đắt hàng phết! - Hắn lăng xăng vừa pha nước vừa đưa chuyện (cũng là một dạng nịnh đấy. Không đang tâm khen đẹp zai được thì lăng xăng pha nước cũng thế cả mà).
- Bả chuột nào? Nói vớ nói vẩn. Nó treo cổ, chết toàn thây, ngay ở ban công nhà tớ. Mở mắt ra là thấy thế rồi...
- Treo cổ...? Mèo treo cổ tự vẫn...?
- Treo cổ! Tự vẫn! Hiểu chưa!
- Dạ... Vâng... Treo cổ. Tự vẫn. Nhưng... mèo...
- Mèo thì làm sao? Không tin hả? Đây thư tuyệt mệnh của nó đây - Vừa nói sếp vừa móc túi đưa cho hắn một tờ giấy gấp làm tư.
- Dạ.. dạ... - Hắn hoang mang tợn. Cả đời bôn ba nhiều nơi, gặp lắm chuyện lạ, nhưng chưa nghe ai nói mèo tự vẫn, mèo viết thư tuyệt mệnh. Mà giả có như thế thì chỉ có lũ mèo đọc thư của nhau chứ làm gì có người biết tiếng mèo. Giờ chuyện sếp của hắn biết tiếng mèo còn lạ lùng hơn gấp vạn lần ý chứ.
- Nhưng giấy trắng tinh có thấy viết gì đâu ạ?
- Hừ, cậu đúng là... Rót nước đi, rồi ngồi tớ đọc cho mà nghe... Đây nhé - Sếp hắng giọng, hấp háy cặp kính:
" Thưa ông chủ
Khi thư này tới tay ông, thì tôi đã về nơi chín suối. Xin ông cũng chớ đau buồn vì nếu tiếp tục sống, tôi cũng khó có gan giáp mặt ông và phục vụ ông lâu hơn nữa. Tôi chọn cách ra đi này là để chuộc lại lỗi lầm, và những tổn thất đã gây cho ông và gia đình ông. Tôi biết mình là thân phận trông nom thức ăn vật uống trong nhà, và bấy lâu nay tôi vẫn cố gắng làm tròn bổn phận. Chỉ mỗi hôm qua đây, do không kìm mình được trước tiếng gọi của tình yêu, nên tôi đã rời nhà đi một chốc. Ấy vậy mà, kết cục thật đáng buồn, như ông đã biết, bao nhiêu thịt cá, thức ăn trong nhà đã bị lũ chuột phá hết... "
- Thôi... thế thôi, tớ đọc thế thôi... Hiểu chưa - Giọng sếp ngắc ngứ, ánh mắt có nước...
Hoá ra là vậy. Con mèo nhà sếp tự vẫn vì làm thất thoát tài sản, vì không làm tròn nhiệm vụ... Con mèo này đúng là nghĩa khí, trọng danh dự. Nhưng mèo vẫn chỉ là mèo thôi, lại ngu trung nữa. Đúng không nhỉ?
Đại Tao, 07/01/2009
Bài đã đăng trong Tầm nhìn.net
|